Trong thời Dao – Tần, có một vị hòa thượng tên là Pháp Trí.
Một hôm, có việc cần Ngài phải đi xa. Khi đi qua một vùng hoang vắng, mênh mông có nhiều lau sậy, lắm cỏ rậm rạp, lại nhằm mùa nắng gió.
Ngay khi ấy có người đốt cỏ, lửa cháy mạnh. Đột nhiên một trận cuồng phong ở đâu thổi tới dữ dội, làm cho lửa cháy lan khắp nơi. Chung quanh Hòa thượng bị bao vây toàn lửa, không còn nơi nào tránh né.
Ngài bèn ngồi xuống, xếp bằng hai chân, nhất tâm xưng niệm danh hiệu Bồ Tát : ” NAM MÔ ĐẠI TỪ ĐẠI BI QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT “. Giây lát, lửa cháy gần đến bên Ngài, tự nhiên Ngài cảm thấy trong cơ thể phát ra một luồng hơi nóng, liền đó Ngài ngất xỉu, giây lâu mới tỉnh lại.
Khi tỉnh dậy Ngài hết sức ngạc nhiên khi thấy những lùm cây lau cách Ngài chừng ba thước đều bị cháy trụi thành tro, nhưng xung quanh Ngài lại không hề bị cháy tới.
Nhờ đấy Ngài được khỏi nạn chết thiêu. Ngài thầm nghĩ đó chính là oai đức thần thông của Quán Thế Âm Bồ Tát mới kì diệu được như vậy. Nếu ta chẳng biết xưng niệm thời đã vong mạng lâu rồi !
“Lửa cháy mạnh, cuồng phong dữ dội
Niệm Quán Âm, lửa tắt, gió ngưng”
_________________
Lại có một gia đình đang lo việc song hỷ, cưới hỏi rước dâu cho con. Trong nhà ngoài ngõ rộn ràng đông đảo , kẻ ra người vào náo nhiệt tưng bừng.
Bỗng đâu mây đen kéo về vây kín cả bầu trời, không gian tối đen như mực. Sấm sét đánh dội ầm ầm, mưa như trút nước, tầm tã suốt ngày. Mọi người đang vất vả tìm chỗ trú mưa, thì người trong làng cấp báo loan tin:
– Nước làm vỡ đê rồi ! Bà con hãy mau đắp đê ngăn lũ. Hãy sơ tán trẻ em và người già đi nơi khác !
– Mau lên !
– Tiếng la thất thanh hòa cùng tiếng sét vang dội cả một vùng.
Nhưng không còn kịp nữa. Dòng thác lũ cuồn cuộn, ồ ạt tràn về, làng mạc bỗng chốc chìm trong biển nước mênh mông. Tang điền tức khắc biến thành thương hải.
Người chết kể cả ngàn vạn, duy chỉ còn mỗi mình cô dâu là ngồi bình yên trên một chiếc ghế chẳng chìm, chẳng úp, xuôi dòng trôi đi.
Dòng nước đưa nàng dạt vào một đám cây to, may mắn thay có người cứu vớt. Vậy là nàng thoát chết. Khi nước rút, cô trở về nhà bên chồng.
Họ nhà chồng thấy nàng còn sống vừa mừng vừa ngạc nhiên, cho là chuyện lạ thường nên hỏi thăm:
– Nước lũ cuốn trôi cả người và vật, xác chết không sao đếm nổi, vậy mà sao con vẫn còn được bình an, hả con ? Người trưởng tộc hỏi.
Cô kính cẩn thưa qua :
– Vốn là nhà ba má con tín ngưỡng và hành trì danh hiệu Bồ Tát Quán Thế Âm đã lâu. Khi nước tràn đến , con ngồi yên trên ghế, nhắm hai mắt một lòng trì niệm danh hiệu Ngài: “Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát !” Nhờ đó mà được thoát nạn.