Hồi triều nhà Đường, có một vị quan Biệt giá, tên là Kiện Khác, bình sanh ông có lòng tin Phật một cách thiết thiệt, vâng theo chỉ giáo của Phật pháp ở đời, nên trên đã được lòng vua thương và các quan đều kính nể, dưới cũng được hàng nhân dân yêu mên, xem ông như một vị phúc tinh vậy.
Một ngày kia, ông vào chùa hỏi mấy vị sa môn:
_ Bạch các ngài! Kẻ tại gia cư sĩ như tôi đây, nên thờ vị Phật hay là vị Bồ tát nào?
Khi ấy các vị tăng già mỗi người một ý, đều nói khác nhau, sau cuối cùng có một ông nói rằng:
_ Quan lớn nên thờ đức Địa Tạng, vì ngài đã vâng lời Phật phó chúc, thề độ tất cả chúng sanh trong tam giới lục đạo.
Kiện Khác nghe rồi ghi vào lòng và xin lên chánh điện lạy Phật. Khi từ giã các vị sa môn mà trở về, thì ông nghĩ:
Trình chơi Video
_ Đức Địa Tạng đã vâng lời Phật dạy mà phát nguyện độ hết chúng sanh, thì lẽ nào ngài không độ ta.
Ông phát nguyện khắc tượng Địa Tạng từ khi đó, nên quyết lòng kiếm mua cho được cây chiên đàn thứ tốt, rồi lựa thợ thiện nghệ mà mướn chạm một bức tượng vừa khéo đẹp, lại vừa trang nghiêm, ai xem cũng phải động lòng tôn kính.
Rồi ông làm lễ an tọa tượng và thường dùng hương hoa cúng dường, khi đi đứng nằm ngồi đều thầm niệm danh hiệu của đức Địa Tạng.
Vào khoảng niên hiệu Thiên Thành, đời vua Trang Tông, cả trong thiên hạ đều nổi loạn. Kiện Khác bị giặc cỏ bao vây, sắp thấy cái chết trước mắt, nhưng ông vẫn định tâm chuyên niệm danh hiệu đức Địa Tạng hoài.
Khi ấy, bỗng dưng bên phía bọn loạn quân dường như bị cái mãnh lực gì làm cho chúng ghê sợ trong lòng rồi giải tán, không vây ép Kiện Khác nữa, nên ông được bình an vô sự. Đến lúc thời bình rồi, ông bèn thuật chuyện lại cho các hạng người ở xứ ấy nghe, thì ai nấy cũng đều cho là việc lạ hết sức.
Sang niên hiệu Trường Hưng, ông vâng thánh chỉ đi nhậm chức ở một châu kia, nhưng khi đi được nửa đường lại gặp một toán người có ân oán từ trước, vây đón để giết.
Trong khi tình thế nguy kịch, ông đã đành bó tay đợi cho chúng giết, bỗng nhiên bọn hung thủ kia thấy một thầy Sa môn xuất hiện. Vị sa môn đó vui vẻ nói rằng:
_ Tham sân si là ba thứ độc, nó làm cho người đời phải trôi lăn trong Tam đồ lục đạo chịu sự khốn khổ gớm ghê. Vậy ta khuyên chúng ngươi hãy ráng trau dồi tâm tánh, nuôi dưỡng lòng từ và qui y Tam bảo, đặng nhờ phần khoái lạc về sau, cho khỏi luân hồi thống khổ nữa.
Nghe sơ qua mấy câu ấy rồi, chúng toan cúi đầu cảm tạ thì chẳng còn thấy vị sa môn nữa, nên lòng chúng đều phập phồng sợ hãi bèn thầm nguyện cải ác tùng thiện, rồi cùng nhau trở về xứ sở. Đó là nhờ từ lực của đức Địa Tạng gia bị mà ông Kiện Khác được an toàn vô hại.
Lần sau, ông đi lỡ đường, phần trời cũng tối, nên cùng mấy kẻ tùy tùng dọn chỗ nghỉ ở giữa đồng, chia phiên ra người ngủ người thức mà canh gác. Không ngờ đến lúc nữa đêm, trời phát mưa rất lớn, làm cho đèn lửa tắt hết. Khi ấy ông Kiện Khác đang ngủ, bỗng nghe có tiếng nói nho nhỏ rằng:
_ Đàn việt ( tức thí chủ) hãy thức dậy mà sửa soạn đi nơi khác lập tức.
Ông nghe mấy lời, liền vội vã gọi tùy tùng đi tìm nơi khác mà nghỉ. Tảng sáng ông quay trở lại chỗ ấy coi thử, thì thấy nước mưa trên bốn phía núi chảy dồn lại đó mà thành một trận ngập lụt thật sâu, chừng đó ông mới biết nhờ đức Địa Tạng độ mình khỏi bị nước lũ nhấn chìm mà bỏ mạng.
Đến năm bảy mươi tám tuổi, ông không có bệnh gì, chỉ ngồi niệm Phật rồi viên tịch.
-ST- Quang Tử